Tình yêu, bi kịch và một niềm tin thánh thiện của một nữ CĐV

 
(Xứ Nghệ) - Yến là người Hải Phòng, từng ở Nghệ An và hiện sống ở Hà Nội. Cô mê bóng đá ngay lần đầu tiên thấy Văn Quyến chơi bóng.
11
Trong một chuyến công tác vào Vinh, tôi tình cờ quen Hải Yến. Ấn tượng về Yến không nhiều ngoại trừ việc cô gái này hâm mộ bóng đá và yêu đội Sông Lam Nghệ An cuồng nhiệt. Nhưng cũng tình cờ, trong một câu chuyện khác, tôi biết được thêm về mối quan hệ khác thường giữa cô và tiền đạo Văn Quyến.

Yến là người Hải Phòng, từng ở Nghệ An và hiện sống ở Hà Nội. Cô mê bóng đá, ấp ủ giấc mơ trở thành nữ cầu thủ ngay lần đầu tiên thấy Văn Quyến chơi bóng. Nhưng rồi ước mơ dang dở và cô phải rẽ ngang. Tuy nhiên, tình yêu với bóng đá và mối duyên kỳ lạ với người đã đưa cô đến môn thể thao vua thì chưa bao giờ chấm dứt…


Bi kịch của một giấc mơ

Đến lúc này, khi đã ở tuổi 24 - độ tuổi của một người trưởng thành, Hải Yến vẫn không thể quên ngày cô nhìn thấy Văn Quyến trên truyền hình. Đó là một ngày cuối năm 2003, thời điểm diễn ra SEA Games 22 được tổ chức tại Việt Nam. Cô gái 16 tuổi này đã bị những pha đi bóng đầy ngẫu hứng của Văn Quy��n hút hồn và tình yêu bóng đá nẩy nở trong cô từ lúc đó.

Tài năng sân cỏ của Văn Quyến đã gieo trong Yến một ước mơ mới lạ: trở thành cầu thủ. Đem tâm tư thổ lộ với bố, cô liền bị mắng té tát. Nhưng rồi ông xuống nước khi cô con gái rượu hứa: “Con chơi bóng cho khỏe người để học cho tốt”. Năm đó, Yến đang học lớp 10. Và cô không ngờ rằng bước ngoặt ấy đã giằng xé và có tác động lớn tới cuộc đời mình như thế nào.

Vốn có sẵn năng khiếu, lại khát khao và tập luyện chăm chỉ, trong buổi thi tuyển vào đội U17 Hải Phòng, cô đã lọt mắt xanh HLV Đoàn Văn Sơn (người chịu trách nhiệm đào tạo bóng đá nữ của Hải Phòng - PV). Yến dễ dàng vượt qua 50 đối thủ để lọt vào 5 suất được chọn ở huyện An Lão. Sau đó là chuỗi ngày lóc cóc đạp xe hơn 30 cây số từ An Lão lên Hải Phòng tập luyện sau mỗi buổi học. Yến thi đấu ở vị trí tiền vệ và khá nổi bật...


Đến năm 18 tuổi, khi tốt nghiệp THPT, Yến phải đứng trước 2 sự lựa chọn: hoặc thi đại học; hoặc theo đuổi bóng đá chuyên nghiệp. Và cô đã chọn bóng đá. Bố cô nổi giận lôi đình và tuyên bố: “Nếu theo bóng đá thì tự nuôi thân”. Yến rất sốc bởi lúc ấy, chế độ luyện tập dành cho các nữ cầu thủ chẳng có gì ngoài một chai nước. Đến đôi giày, cô cũng phải tự mua. Nếu không có gia đình chu cấp thì Yến sống bằng gì?

Băn khoăn, khóc lóc, vật vã rồi cuối cùng Yến cũng đành phải khép lại giấc mơ của mình. Bởi cô hiểu, nếu theo nó cô sẽ không có đường sống. Hai năm miệt mài với sân cỏ, không ít lần làm bạn với chấn thương, chưa được một lần thăng hoa với giấc mơ của mình, Yến đã phải từ bỏ nó. Ngọn lửa vừa được thắp đã bị thực tế nghiệt ngã dội một gáo nước lạnh phũ phàng.


Yêu ai yêu cả đường đi

Từ Văn Quyến, Yến đâm ra… thích SLNA. Yến bảo: “Cầu thủ SLNA luôn có những tố chất đặc biệt. Họ luôn đá hết mình vì màu cờ sắc áo. Từng là cầu thủ nên em rất trọng những người như thế”. Từ chỗ thích vì Văn Quyến, cô bắt đầu mê rồi yêu cả đội bóng.

Sau biến cố đầu tiên ở tuổi 18, Yến quyết định một thân một mình vào Nghệ An. Tay trắng, không có người thân, không việc làm, chỗ dựa duy nhất của Yến chỉ là tình cảm với Văn Quyến và đội SLNA. Được một người bạn giúp đỡ, Yến có một chỗ trú chân ở thành phố Vinh. Cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, thậm chí học cả chất giọng Nghệ An “cho gần với anh Quyến”. Thời còn ở Vinh, không trận nào Yến bỏ qua. Hội CĐV của SLNA đều nhẵn mặt Yến.

Sau này, khi đã chuyển ra sống và làm việc ở Hà Nội, Yến vẫn đều đặn vào Vinh để cổ vũ cho Văn Quyến và SLNA, rồi lại vội vàng bắt xe ra Hà Nội cho kịp ngày làm việc đầu tuần. Cô bảo, cứ về tới sân Vinh là mọi mệt nhọc bay đi đâu hết, chỉ thấy hạnh phúc thôi”.


“Đó không phải tình yêu trai gái”

“Yến yêu Văn Quyến phải không?”, tôi bất ngờ hỏi. Yến cười khúc khích: “Không phải anh ơi. Anh Quyến là thần tượng của em mà thôi”. “Nhưng không phải tất cả những chuyện mà Yến đã phải trải qua đều là vì Văn Quyến hay sao?”, tôi hỏi tiếp.
“Vâng, anh Quyến chính là người đưa em đến với bóng đá, khiến em cãi cha mẹ để đi theo con đường của mình, khiến em rời Hải Phòng vào Nghệ An nhưng đó không phải tình yêu trai gái. Anh Quyến cũng từng hỏi em vậy đó. Nhưng em nói, em không yêu anh đâu. Trong tình yêu, không có gì đảm bảo sẽ mãi bền vững. Một khi tan vỡ, người ta dễ quên nhau lắm. Nhưng nếu là quan hệ anh em thì tình cảm đó sẽ là mãi mãi. Em chỉ muốn là em gái của anh ấy thôi”.

Có lẽ, cũng vì tình cảm đặc biệt ấy mà trong mắt Yến không có cầu thủ nào vượt qua được “anh Quyến của cô”, ngay cả khi Văn Quyến sa ngã. Đến giờ cô vẫn không tin và chưa bao giờ tin Văn Quyến lại như thế. “Đôi lúc cuộc sống không như ta mong đợi. Đôi lúc ta cần phải vờ như không có chuyện gì xảy ra”, Yến tâm sự.


Nhắc chuyện cũ, câu chuyện giữa tôi và Yến bỗng nhiên trầm xuống. “Có phải công việc hiện tại là nhờ Quyến xin cho Yến không?”, tôi chuyển hướng câu hỏi để phá tan bầu không khí im lặng. “Vâng, đúng anh ạ”. Yến kể, sau khi hiểu được tấm lòng của cô, Văn Quyến đã coi cô như một người em gái. Biết Yến chưa có việc làm ổn định, Quyến đã xin việc cho cô.

Trước mỗi băn khoăn của “cô em gái”, Quyến cũng luôn đưa ra lời khuyên chân thành. Khi Yến buồn, Quyến luôn ở bên cạnh an ủi, động viên, vỗ về, thậm chí hát cho cô nghe. “Anh bảo, một trái tim khô cằn làm sao có thể làm được những điều như thế?”, Yến nói như muốn kiếm tìm sự đồng cảm.


Mong ước lớn nhất lúc này của Yến là Văn Quyến sớm bình phục chấn thương và có thể chơi bóng. “Em chỉ cầu mong anh Quyến sớm trở lại. Không chỉ em, không chỉ mẹ anh ấy mà còn rất nhiều NHM mong chờ điều ấy. Em tin chắc như vậy”. Yến đã tin. Cũng như nhiều người thân yêu quý Văn Quyến tin. Nhưng có lẽ tin thôi chưa đủ. Điều quan trọng nhất là nỗ lực và khát khao trở lại của Văn Quyến. Và với Yến, đó sẽ là một món quà tinh thần vô giá của người anh thân thiết này đối với cô.

23/8/2005 là ngày Trần Hải Yến chính thức gặp Văn Quyến ngoài đời khi SLNA đến Hải Phòng thi đấu giao hữu. Khi đó, Yến không dám lại gần mà chỉ đứng ngắm thần tượng từ xa. Sau này, Yến cũng xin được số điện thoại của Văn Quyến. Cuộc gọi đầu tiên, cô hồi hộp đến mức chẳng biết nói gì khi Quyến bắt máy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Phút Tưởng Niệm Các Anh Hùng Liệt Sỹ


Tin Nóng An Ninh Hình Sự

Thông Tin Giải Trí Ấn Tượng

Cười Xả Láng